Di sản văn hóa phong phú, cổ thành nhận được nhiều giải thưởng quốc gia và quốc tế. Hiện nay, cổ thành Chương Châu vẫn bảo tồn khu vực Tử Thành từ thời Đường Tống với diện tích khoảng 53 héc-ta, trong đó có khu vực bảo vệ cốt lõi rộng 21,11 héc-ta. Nơi đây có 15 di tích bảo tồn văn hóa cấp quốc gia, 7 dự án phi vật thể cấp quốc gia. Từ năm 1986, khi được công nhận là thành phố lịch sử và văn hóa cấp quốc gia, cổ thành Chương Châu đã liên tục nhận được nhiều giải thưởng, bao gồm: giải thưởng Danh dự Bảo tồn Di sản Văn hóa Châu Á – Thái Bình Dương của UNESCO năm 2004, được chọn vào danh sách Khu Phố Lịch sử Văn hóa Trung Quốc đầu tiên năm 2015, và khu vực tập trung du lịch văn hóa về đêm cấp quốc gia năm 2022. Vào năm 2023, cổ thành còn trở thành cơ sở giao lưu hai bờ eo biển.
Ba đời làm quan, cổng đá chứng kiến vinh quang của gia tộc họ Tưởng nằm ở phía bắc của “Tam Thế Tể Tướng Phương”, được xây dựng vào năm Vạn Lịch thứ 47 thời Minh (1619), để kỷ niệm Tưởng Mộng Dục và cha, ông nội của ông, ba đời đều giữ chức quan cao. Cổng rộng 8,09 mét, cao 11 mét, được xây dựng bằng đá giả gỗ, có kiểu dáng uy nghiêm. Trên đỉnh cổng có bốn bức tượng lực sĩ người nước ngoài, thể hiện ảnh hưởng của văn hóa Con đường Tơ lụa trên biển. Năm 1996, công trình này đã được xếp hạng là di tích văn hóa trọng điểm cấp quốc gia, chứng kiến sự thịnh vượng về giáo dục văn hóa và vinh quang của gia tộc họ Tưởng ở Trương Châu.
Là một phóng viên địa phương tại Việt Nam, tôi xin viết lại bản tin sau đây bằng tiếng Việt:
Khám phá cuộc đời huy hoàng của Lâm Sĩ Chương với “Thượng Thư Thám Hoa Phương” tại đoạn phía Bắc đường Hồng Kông. Được xây dựng vào năm Vạn Lịch thứ 33 thời nhà Minh (1605), phương đá này tưởng niệm công lao của Lâm Sĩ Chương quê ở Trường Phố, đã đỗ tiến sĩ và đảm nhiệm chức vụ Thượng thư Bộ Lễ Nam Kinh. Công trình kiến trúc này được bảo tồn hoàn chỉnh, nổi bật với sự kết hợp phong cách kiến trúc Nam Bắc. Với bề rộng 8 mét và chiều cao 11 mét, đây là một tác phẩm tiêu biểu của phương công danh thời Minh. Vào năm 1996, nó đã được xếp hạng là một trong những đơn vị bảo vệ di tích văn hóa trọng điểm quốc gia đợt thứ tư.
Ngôi đền Văn Miếu Trương Châu, có cấu trúc “Tả Miếu Hữu Học”, đã duy trì nét văn hóa lâu đời trong hàng ngàn năm. Được xây dựng từ năm 1044 dưới thời Bắc Tống, Văn Miếu Trương Châu là một trong những quần thể kiến trúc trường học cổ đại được bảo tồn toàn vẹn nhất tại khu vực Mân Nam. Hiện tại, các công trình còn sót lại bao gồm hồ Bàn Trì, cổng Địch Môn, và Đại Thành Điện, với tổng diện tích trên 10.000 mét vuông. Trong đó, Đại Thành Điện được tu sửa vào năm 1482 dưới thời Minh Thành Hóa, có phong cách kiến trúc kết hợp Bắc Nam và thiết kế mái đuôi én mang đặc trưng của vùng Mân Nam. Từ năm 1988, nơi này đã lần lượt được xếp vào danh sách các di tích bảo vệ trọng điểm ở các cấp thành phố, tỉnh và quốc gia.
Văn phòng báo chí Việt Nam, bao gồm:
Bát Bảo Ấn Nghiệp huyền thoại 350 năm lịch sử, được tôn vinh là “Bảo vật thứ năm của văn phòng Trung Quốc”. Bát Bảo Ấn Nghiệp ở Trương Châu, bắt nguồn từ năm Khang Hy thứ 12 của triều đại nhà Thanh (1673), đến nay đã có hơn 350 năm lịch sử. Sản phẩm được sáng tạo bởi Ngụy Trường An, người đã cải tiến từ thuốc cao ngoại dùng quý hiếm “Bát Bảo Dược Cao” thành sản phẩm ấn nghiệp có màu sắc rực rỡ, chất liệu tinh tế. Bát Bảo Ấn Nghiệp được các họa sĩ thư pháp và hoàng gia yêu thích qua các thời đại, từng là vật phẩm cống nạp cho triều đại nhà Thanh. Năm 2008, sản phẩm này đã được ghi vào danh sách Di sản Văn hóa Phi vật thể quốc gia của Trung Quốc và vẫn giữ mười đặc tính kỹ thuật phong phú, được tôn vinh rộng rãi trong và ngoài nước.
Nghệ thuật múa rối truyền thống có từ hơn ngàn năm nay đang hướng ra thế giới. Múa rối tay Bố Đại từ Chương Châu, còn được gọi là “cảnh kịch” hay “hý kịch”, có nguồn gốc từ thời Tấn và phát triển mạnh mẽ vào thời Đường, đã có lịch sử hơn ngàn năm. Vào cuối thời Minh, múa rối này đã truyền bá đến Đài Loan và Đông Nam Á, và Chương Châu được mệnh danh là “quê hương của múa rối Bố Đại”. Loại hình nghệ thuật này nổi bật với tạo hình nhân vật sống động, kỹ thuật tinh xảo, biểu diễn tỉ mỉ, vừa mang tính nghệ thuật vừa giải trí. Múa rối Bố Đại đã được UNESCO ghi vào danh sách Di sản văn hóa phi vật thể của nhân loại.