Chiến thắng trước Chelsea vào thứ Năm đã giúp Manchester United chắc chắn đứng trong Top 4 Premier League.
Đó có thể là mức tối thiểu mà United nên khao khát, nhưng với cách họ kết thúc mùa giải trước – ghi tổng số điểm tồi tệ nhất trong 30 năm tại Premier League và kém Tottenham 13 điểm ở vị trí thứ 4, thành tích này nên được ca ngợi.
Những lí do nào đã đưa Quỷ đỏ trở lại với Champions League? Đầu tiên, người ta không thể không nói đến Erik ten Hag.
Chưa cần phải phân tích chuyên môn, huấn luyện viên người Hà Lan là động lực khi nâng cao các tiêu chuẩn trong phòng thay đồ và không cho phép các cầu thủ đi trễ hoặc có thái độ không tốt.
Bắt đầu từ trước mùa giải bắt đầu, thể hiện qua quan điểm cứng rắn với Cristiano Ronaldo và các cầu thủ khác vì đã rời trận giao hữu với Rayo Vallecano sớm.
Và khi Ronaldo rời sân sớm trong cuộc đụng độ với Tottenham vào tháng 10, anh ấy đã trục xuất cầu thủ người Bồ Đào Nha khỏi đội hoàn toàn.
Ông thậm chí còn thể hiện điều đó với Marcus Rashford – cầu thủ có phong độ xuất sắc ở mùa giải này, khi đảy anh lên ghế dự bị trong trận đấu với Wolves vì đến muộn trong một cuộc họp của đội.
Nhưng Ten Hag không gây chiến hay cô lập cá nhân nào. Ông tạo ra một bầu không khí hài hòa.
Những hiệu ứng từ Ten Hag cũng được thể hiện qua thái độ và phong độ của Rashford. Tiền đạo người Anh kết thúc mùa giải trước với rất nhiều điều phải chứng minh sau một năm khốn khổ với những chấn thương và sự thiếu tự tin trầm trọng – chỉ có 16 lần ra sân trên mọi đấu trường, ghi 5 bàn.
Sau giai đoạn chuẩn bị căng thẳng ở Mỹ trước mùa, Rashford đã bắt đầu con đường trở lại. Không chỉ tìm lại phong độ, anh đã trở thành cầu thủ mà không nhiều người nghĩ rằng anh có thể trở thành: bùng nổ, sắc sảo và tài năng.
Rashford đã ghi 30 bàn trên mọi đấu trường mùa này, nhiều hơn 18 bàn so với người đứng thứ hai là Bruno Fernandes. Và anh lên tiếng trong những trận đấu lớn – ghi bàn vào lưới Liverpool, Arsenal, Manchester City, Barcelona cũng như Newcastle trong trận chung kết Carabao Cup.
Trong sự bùng nổ của Rashford, việc Cristiano Ronaldo ra đi có vai trò quan trọng. Ronaldo chơi hơn 45 phút chỉ trong 5 trận ở Premier League mùa này, và MU chỉ thắng 2 trong số đó.
Mấu chốt là cuộc phỏng vấn với Piers Morgan đã mở toang cánh cửa để CR7 rời Old Trafford vào tháng 1, trả lại sự ổn định cho “Quỷ đỏ”…
Nếu nói rằng thành công của Man United ở mùa giải này đến từ sự ảnh hưởng của các cá nhân cũng không có gì sai. Đó là sự hiện diện của Lisandro Martinez, dù chiều cao 1m75 dường như kéo theo những lo ngại cho vai trò ở trung tâm hàng phòng ngự.
Đó là vai trò thủ lĩnh của Bruno Fernandes. Ngoài việc tham gia vào 16 bàn thắng (ghi bàn lẫn kiến tạo), cầu thủ người Bồ Đào Nha đã thể hiện khả năng lãnh đạo, theo nghĩa truyền thống, bằng cách trở thành cầu thủ có tiếng nói nhất trên sân hoặc qua cách chơi của mình.
Hay bên cạnh đó là Casemiro, người cung cấp cho Man United một sự bổ sung rất cần thiết về kinh nghiệm, sự tận tụy, máu lửa trong bản năng ở khu vực được cho là quan trọng nhất trên sân…
Đó là sự kết hợp tạo nên kết quả đáng nể trên sân nhà Old Trafford. Họ đã thắng 26 trận trên sân nhà mùa này (trên các mặt trận), tốt hơn so với mùa giải 2007-2008 vô địch cả Premier League và Champions League.
Với 1 trận sân nhà còn lại, họ có 45 điểm, nhiều hơn 10 điểm so với cả mùa giải trước. Nếu thắng nốt Fulham, đội bóng của Ten Hag sẽ thiết lập tổng số điểm tốt nhất của United trong 1 thập kỷ, khi giành được 48 điểm tại Old Trafford trong mùa cuối cùng của Ferguson.
Họ cũng sẽ cân bằng kỷ lục 27 chiến thắng trên sân nhà của câu lạc bộ, đã tồn tại kể từ mùa 2002-2003.
Tất nhiên, không thể không kể đến sự sa sút của các đối thủ như Liverpool, Chelsea, Tottenham để “Quỷ đỏ” trở lại với Champions League.